Ẩn Mình
Đinh Trường có việc ra Tòa, Tòa đại hình New Fork, Phòng 5 để nghe công lý phán xét, trừng trị hai thằng khốn nạn, toan tội bạo hành cưỡng bức con gái lão . Ngài Chánh án uy nghi, bệ vệ vén áo thụng đen như sắp đích thân ra tay trị hai thằng nhãi ranh đang xớ rớ trước tòa. Giong ngài chánh án sang sảng, lạnh tanh:
- Tụi bay hành động như những tên côn đồ tồi tệ nhất. Tụi bây làm như thú dữ ở rừng ra vậy! Cũng còn may kaf cô bé đáng thương kia chưa bị tụi bây xâm phạm tiết hạnh \, bằng không thì mỗi đứa 20 năm chắc…
Cả hai thằng làm mặt như hổ thẹn, hối hận lắm. Tóc chúng hớt cao, mặt mũi sáng sủa quá. Nhưng chúng quả là thú vật, thú vật lắm mới dám càn rỡ như vậy. Đinh Trường nghĩ thế, nhưng không hiểu sao lão vẫn mang máng cảm thấy có một cái gì đó giả tạo bên trong vụ xử lý.
Dưới cặp lông mày xổ như cây chổi, đôi mắt sáng lấp lánh ánh sáng của ngài chánh án khẽ liếc nhìn khuôn mặt bí xị của Đinh Trường rồi dừng lại trên chồng đơn xin khoan hồng trước mặt. Ngài cau mặt, rồi nhún vai như sắp xếp phải có quyết định ngược lại với chính lòng mình.
- Xem xét vì hiện tại còn nhỏ\, chưa có tiền án và con nhà đàng hoàng… Vả lại xét theo luật pháp được đặt ra chẳng phải để trả thù\, tòa tuyên phạt mỗi đứa một năm tù\, cho hưởng án treo!
Bốn mươi năm hành nghề chủ xe đòn, chôn người chết nên Đinh Trường giận sôi sung sục nhưng vẫn ngậm miệng làm thinh. Con nhỏ xinh đẹp là thế vậy mà ngày giờ này còn đang nằm liệt giường, chiếc cằm bể bị kẹp chặt còn chưa cả lành ,thế mà cả hai thằng khốn kia, hai thằng súc vật kia lại ra về ***** thả. Vậy chẳng khác nào tòa phường tuồng rồi còn gì? Kìa bố mẹ chúng đang tíu tít bao quanh cậu quý tử. Họ sung sướng, họ cười hả hê.Còn lão! Con gái lão thì sao!?
Đinh Trường nghiến răng kèn kẹt, nghe nỗi niềm cay đắng dâng trào sùng sục trong lòng. Lão đưa khăn trắng lên để bịt miệng đang úng nước bọt lại, ngó xem hai thằng khốn đi tà tà trở ra. Tươi rói, chúng tỉnh bơ không thèm nhìn lão lấy một cái. Đành đứng trơ ra vậy. Cha mẹ chúng tôi tò tò đi theo: hai vợ chồng người Mỹ trạc tuổi, bề ngoài giả vờ tỏ vẻ bẽn lẽn nhưng ánh mắt vẫn cứ vênh váo ngầm. Đúng là khốn nạn.!!
Không nhịn nổi, Đinh Trường vuột khỏi hàng ghế hét toáng lên: “Được rồi! Tụi mày sẽ khóc như tao. Con cái của chúng mày làn khổ con gái tao thì tao sẽ cho tụi mày nếm thử mùi đau khổ! ”
Thấy vậy, mấy ông luật sư đi sau cùng đẩy các thân chủ đi tới, đi nhập một vào cùng với hai thằng con đang chậm bước hẳn lại làm như chúng tôi sẵn sàng đứng ra bảo vệ cha mẹ chúng vậy. Một bố lục sự đồ sộ còn đưng ra chắn lối của Đinh Trường, Sợ lão làm hoảng... Nhưng có chuyện gì xảy ra đâu?
Bao nhiêu năm lập nghiệp ở đây, ăn nên làm ra được cũng vì y một mực tin tưởng ở công lý, ở cái xã hội trật tự này. Đứng ngẩn ngơ trước tòa, căm thù đến tóe khói, đầu óc chỉ lởn vởn ý định trả thù, nghĩa là sắm ngay một khẩu súng, bắn bỏ mẹ hai thằng khốn, nhưng Đinh Trường cứ phải cắn răng an ủi mụ vợ béo tròn như con lăn đang đứng lặng người đi vì chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra:
-Thôi, vậy là ta bị chúng giỡn mặt rồi! Cứ điệu này phải lết tới nhờ chị Đại mới xong...
Thế là y quyết định tìm tới cố nhân, cố luật sự Lý thông qua chị mới xong. Tốn bao nhiêu thì tốn...
oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo oOo
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Comments