Elyse ngồi bắt chéo chân trước màn hình, ánh sáng từ thiết bị hắt lên đôi mắt xanh lá sâu thẳm của cô. Ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, những thông tin hiện ra dày đặc từng dòng một:
“Sierra Murov – sinh năm 1987.
Tiền án: Giết người cấp độ hai, tổ chức buôn lậu vũ khí hạng nặng.
Bị kết án: 42 năm tù giam tại nhà giam tối mật Bắc New Astor.
Tình trạng: Trốn thoát năm 6 năm trước cùng một nhóm đặc biệt. Không dấu vết, không nhân chứng sống sót.”
Elyse nhếch môi, mắt mở to hơn chút.
“Trốn tù từ 6 năm trước… Lúc đó mình mới vào nghề, còn đang tập tháo ráp súng bị nghẹt băng đạn. Hắn ta không chỉ nguy hiểm, mà còn lão luyện.”
Cô mở tiếp hồ sơ của trợ lý hắn – Damien Cross:
“Từng là đặc vụ mật, phản bội chính phủ để làm tay sai cho mafia.
Sở trường: giả danh, đánh lạc hướng, xử lý hiện trường không để lại vết tích.
Biệt danh: Ghost.”
“Chà… bộ đôi Sierra – Damien, cũng gọi là thâm sâu nguy hiểm đấy.”
Elyse ngả lưng, tay gác sau đầu, miệng thở dài. Cô lẩm bẩm:
“Này… dù gì cũng phải bình tĩnh chứ nhỉ? Không lẽ nghe vài cái hồ sơ đã thấy ngán à?”
Cô đứng dậy, bước chậm đến cửa kính lớn, nhìn ra bầu trời xám nhạt của buổi chiều thành phố. Những tòa cao ốc lặng lẽ đứng đó — tựa như những con quái vật đang ngủ yên.
“Cũng đã lâu rồi mình mới gặp một đối thủ xứng tầm… Thử xem ai điều khiển bàn cờ này giỏi hơn.”
Elyse quay lại, đóng màn hình, rút trong ngăn kéo ra một khẩu súng lục gọn nhẹ, gắn ống giảm thanh. Trên báng súng, khắc một dòng chữ mạ vàng:
“For the calm before chaos.”
Cô nhét súng vào thắt lưng, cài lại áo khoác.
Đồng hồ điểm 15h47.
Cuộc chơi đang được sắp xếp lại.
...16h15…...
Cô bước vào thang máy, ánh sáng trắng mờ nhạt phủ bóng gương quanh Elyse. Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, nhưng từng tiếng ping lại làm cô cảm thấy căng hơn cả tiếng súng.
Tầng 22.
Cửa thang máy mở.
Cô bước ra — và Damien Cross đang đứng đó.
Hắn mặc vest đen, cài cúc áo hoàn hảo, nhưng ánh mắt thì không che giấu được sự lạnh lùng như cái chết.
“Xin chào, cô Caryn,” hắn nói, giọng đều đều như đã được lập trình.
Elyse dừng lại, một tay vẫn trong túi, sẵn sàng rút súng nếu cần.
“Ô, ngạc nhiên thật. Tôi tưởng phía các anh sẽ để một người ‘lịch thiệp’ hơn đón tiếp.”
“Tôi lịch thiệp mà. Ít nhất là cho đến khi mọi thứ không còn cần lịch thiệp nữa,” hắn nhếch môi.
Damien nghiêng đầu, làm cử chỉ mời vào.
“Sierra đang chờ. Nhưng hắn muốn gặp cô một mình.”
Căn phòng F7
Ánh sáng mờ ảo, rèm che kín. Mùi xì gà Cuba và gỗ đàn hương lan tỏa.
Ở giữa phòng, một người đàn ông với mái tóc hoa râm, ngồi vắt chân, tay cầm ly rượu vang.
Sierra Murov.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt xám bạc chạm vào ánh mắt xanh lá của Elyse.
“Cô Caryn... Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau. Tôi nghe danh cô từ rất lâu rồi.”
“Danh tốt hay xấu?”
“Còn tùy hôm cô giết bao nhiêu người.”
Một nụ cười. Độc ác. Nhưng Elyse không chớp mắt.
“Ngồi đi. Chúng ta có một giao kèo để bàn.”
Ánh sáng vàng mờ hắt từ chiếc đèn trần duy nhất trong phòng. Sierra vuốt cằm, mắt không rời Elyse:
“Cô biết không, trên bàn cờ, có những quân tưởng là tốt... nhưng thực chất lại là tướng.”
“Và có những quân tướng... chỉ là tốt được đánh bóng.”
Elyse nhếch môi:
“Tôi đến đây để đặt một nước cờ an toàn. Không phải nghe chơi triết lý rẻ tiền.”
Sierra gật nhẹ, ánh mắt liếc sang Damien Cross — người vẫn đứng im như tượng đá sau lưng hắn.
“Rất tốt. Rất đúng chất Caryn.”
“Chúng tôi muốn yên ổn trong 3 năm. Không bị động tới. Không bị cướp bóc. Không máu đổ.”
“Giá?”
Damien bước tới, đặt một phong bì dày cộp lên bàn kính.
Elyse gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, mở chiếc túi da đen và lôi ra 3 xấp tiền mệnh giá lớn — đếm nhanh gọn, chính xác: 65,000 đô la.
“Tiền mặt, không dấu vết. Cứ như boss tôi dặn.”
“Quá hoàn hảo.”
Sierra cười lớn, đưa tay kéo phong bì lại. Damien giật nhẹ khóe môi — một nụ cười khó đoán.
“Tôi tin rằng... với khoản này, bọn tôi có thể ngồi ăn quanh nó suốt 3 năm.”
“Miễn là các người đừng ăn luôn phần của bọn tôi,” Elyse khẽ cảnh cáo.
Một cái bắt tay.
Không một viên đạn.
Nhưng máu đã từng đổ mới có được hôm nay.
Elyse đứng dậy. Những gã đàn ông trong phòng nhìn theo đôi giày cao gót đen lạnh lùng bước ra khỏi căn hộ. Cộc. Cộc. Cộc. Mỗi bước như dấu chấm hết cho một chương chiến tranh, mở ra một chương mới: hòa bình tạm thời — mua bằng tiền và mạng.
Phía bên trong
Damien rót rượu. Sierra nốc cạn ly.
“Chà... Elyse Caryn. Nếu cô ta mà phản... chúng ta sẽ là người chết đầu tiên.”
“Vậy thì ta nên uống cho ba năm sống sót!”
Sierra vẫn còn cười vang, cái ly rượu vang đỏ chạm nhẹ vào ly của Damien:
“Uống cho ba năm không ai dám động đến chúng ta!”
Nhưng hắn chưa kịp uống một ngụm...
ĐOÀNG!
Tiếng kính vỡ toang ở tầng 18 vọng lên. Ly rượu rơi xuống sàn. Mắt Sierra mở to. Một tia máu nhỏ chảy từ ngực trái, ngay tim.
Hắn đổ gục.
Damien kịp đỡ lấy hắn, đôi mắt hoảng loạn.
“Sierra!! Ai...? Ai bắn?!?”
Cả căn phòng náo loạn. Người chạy. Người núp. Nhưng viên đạn ấy không giết chết. Chỉ khiến Sierra lịm đi, rơi vào giấc ngủ đậm đặc.
Damien đưa hắn vào phòng nghỉ phía sau, kiểm tra nhịp thở... vẫn đều, chỉ mê man. Mùi thuốc... lạ lắm. Hắn nghiến răng.
Cùng lúc đó — tầng mái
Scarlette hạ súng, chỉnh lại thiết bị ngắm.
“Viên thuốc ngủ cấp 3. 12 tiếng, không tỉnh nổi đâu.”
Cô lặng lẽ rút lui khỏi lan can, đi về hướng thang máy dịch vụ. Tai nghe trong tai khẽ vang tiếng Elyse:
“Scarlette... hoàn thành rồi chứ?”
Scarlette cười nhẹ, nói qua kênh bảo mật:
“Nhiệm vụ hoàn thành 2/3 nhé. Khuya nay, ở yên nhà đi. Tôi sẽ phối hợp cùng Phillips và Nathan dọn nốt phần còn lại.”
“Cám ơn và... xin chúc mừng cô, Elyse Caryn.”
Ở một nơi khác
Elyse vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn đọng vài giọt nước. Tin nhắn đến.
Cô đọc, nhếch môi:
“2/3 rồi à? Vậy còn 1/3 cuối... là gì đây?”
Ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ… thành phố vẫn sáng rực như chưa từng có máu đổ.
Elyse vừa tắm xong, tóc còn ươn ướt vắt nhẹ sang vai, mở điện thoại.
Tin nhắn từ Scarlette:
“Này, 1/3 còn lại ở tôi. Cô chỉ việc nghỉ ngơi thôi, để tôi bắn vào đầu hắn và trợ lý.
Còn tiền? Giấu vụ án này ư? Không đâu... tôi sẽ để lại nó như một bí ẩn kinh hoàng.
Phillips đã kiểm tra—không có vân tay của cô. An toàn rồi.”
Elyse không đáp lại ngay. Cô ngồi xuống ghế, vắt chân, mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài thành phố sáng đèn. Cười khẽ, môi nhếch lên:
“Chiến tích thứ 36... mà lại là lần đầu không cần boss. Hay thật.”
Phía bên kia – tầng 12, căn tin bí mật
Phillips mặc đồng phục nhân viên pha chế, đang bận rót rượu sâm panh. Trợ lý của Sierra đang ngồi gọi món, tay bấm điện thoại.
"Con chip... sẽ đặt ở thành phố Instame... sau đó mình sẽ giàu to... không ai biết đâu..."
Phillips khẽ cười. Hắn lén bỏ thuốc ngủ loại nặng vào ly rượu. Một cú xoay tay, một cái gật đầu:
“Mời dùng, thưa ngài.”
Trợ lý uống xong chưa đầy 2 phút... và rụng xuống ghế, ngáy khò khò. Ngay lập tức, từ cánh cửa phía sau, Nathan xuất hiện. Mặc vest đen, đeo găng tay.
“Tôi đến đúng giờ như thường lệ.”
Hắn mở túi của trợ lý, lấy ra con chip dữ liệu mã hóa – vật mà cả phe Sierra dùng 6 năm để bảo vệ.
Nathan nhìn nó dưới ánh đèn, rồi rút trong áo ra một bản giả bằng nhựa, gắn con tem hồng cũ kỹ lên.
“Kẻ ngốc sẽ chẳng bao giờ phân biệt được... cho đến khi đã quá muộn.”
...Tầng cao ốc – 1 giờ sáng...
Scarlette đứng trên mái nhà, ánh trăng hắt lên ống ngắm. Dưới tòa nhà, lực lượng của phe Sierra đang hỗn loạn. Hắn và trợ lý đều hôn mê.
Scarlette lặng lẽ chỉnh lại kính ngắm, ngón tay siết cò:
“Boss sẽ vui. Tôi cũng vậy.”
ĐOÀNG!
Một viên đạn bay xuyên màn đêm.
Cô nhìn qua ống ngắm thêm lần nữa. Mục tiêu bất động. Trợ lý thì vẫn mê man. Hoàn hảo.
Scarlette gửi tin nhắn cuối cùng trước khi rút lui:
“Họ làm gần xong rồi. Giờ chỉ còn tôi dọn nốt. Boss chúng ta sẽ cười lớn mất thôi.
Tạm biệt, Elyse. Ngủ ngon nhé, nữ sát thủ hoàn hảo của đêm nay.”
Ánh đèn trắng trong căn phòng phụt tắt một cái bụp! sau phát súng cuối cùng.
Trợ lý của Sierra chưa kịp tỉnh lại đã bị một viên đạn của Nathan kết liễu. Máu không kịp văng xa, vì hắn bắn sát vào thái dương. Xác rũ xuống bàn, khuôn mặt vẫn còn dấu vết mê man – như đang mơ một giấc mơ dở dang.
Scarlette đứng từ trên tầng, thều thào vào bộ đàm:
“Tốt lắm... Nathan, Phillips... ghi lại chưa?
Rồi đúng không? Camera đã chuyển về ổ cứng bí mật?
Okay, tuyệt. Về căn cứ ngay. Trông cậy vào các cậu đấy. Mau lên xe.”
...1:56 AM – Chiếc SUV bọc thép phóng như tên lửa trên con đường vắng...
Ba người không ai nói một lời. Trong không gian ngột ngạt mùi thuốc súng và adrenaline, chỉ có tiếng động cơ rền vang. Một nhiệm vụ kết thúc... một dấu chấm hoàn hảo. Không một vết máu sai vị trí. Không một cái tên bị lộ.
...2:14 AM – Căn cứ Mafia Westernie–Tầng hầm C...
Cửa sắt mở ra. Boss đã đứng chờ.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng, nhưng giây phút Nathan bước xuống xe và đưa bản ghi hình + con chip thật, ông ta tiến đến, bắt tay từng người một.
“Giỏi lắm. Cảm ơn vì đã hoàn thành nó mà không để lại dấu vết nào.”
Ông cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao.
“Scarlette, Elyse, Nathan, Phillips… đây là lý do vì sao tôi chọn các người.”
Scarlette ngồi xuống ghế bành bên góc phòng, tháo găng tay, ánh mắt đăm chiêu:
“Lần đầu tiên... tôi thấy nhóm ta diệt sạch cả đầu lẫn đuôi mà không cần đến cú điện thoại thứ hai.”
Nathan nạp lại đạn, liếc qua Elyse đang lặng lẽ bước vào từ cánh cửa bên:
“Ừ. Nhưng lần sau, sẽ không dễ đâu. Có gì đó... lạ từ phía Georgina. Tôi cảm nhận được.”
Boss nghe vậy, ánh mắt ông nhíu lại. Tĩnh lặng.
“Chúng ta đã phá được ván cờ của Sierra. Nhưng... chưa biết con tốt nào hắn đã cài sẵn trong lòng phố Instame.”
Không khí trong phòng họp dưới tầng hầm lạnh đi rõ rệt khi boss của Mafia Westernie bước chậm rãi đến phía bục giữa. Trên tay ông là một tập hồ sơ mỏng, nhưng ánh mắt ông lại nặng như đá tảng.
“Này,” – ông cất giọng trầm.
“Bốn ngày nữa, nhóm chúng ta sẽ có buổi giao kèo chính thức với bên mafia Jacobs. Không sai sót. Không đổ máu. Chỉ là hợp tác bình thường.”
Cả phòng im phăng phắc. Elyse đưa mắt liếc sang Scarlette và Nathan – hai người đồng đội từng không ngán gì việc bắn người, giờ cũng giữ yên lặng hoàn toàn.
“Các cậu,” – boss tiếp lời, mắt liếc nhanh qua từng người –
“...sẽ đi cùng Elyse. Cô ấy là người cầm lời.
Cần 75.000 đô, thanh toán tiền bảo kê vùng lân cận viện bảo tàng và chi phí 'an toàn' cho phía Jacobs.”
Ông nhấn mạnh:
“Không được để ai nổi nóng. Không ai bắn. Không ai cướp. Không ai chơi chiêu. Elyse, cô là tiếng nói của tôi trong bàn thỏa thuận lần này.
Hãy nói sao cho chúng vừa tin, vừa câm miệng ăn tiền.”
Một khoảng lặng.
Elyse hít nhẹ một hơi. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Boss xoay lưng, giọng trầm lại:
“Tôi nói xong rồi. Các cô cậu có thể rời đi.”
Sau cuộc họp
Scarlette vỗ nhẹ vai Elyse:
“Lần đầu tiên cô được chọn để đại diện cả nhóm đấy. Không áp lực đâu... chỉ cần nhớ đừng để tụi Jacobs ngửi được mùi run sợ.
Chúng có máu hơn cả tụi Sierra. Tin tớ đi. Chúng cũng hiền hoà lắm cơ.”
Nathan ném túi đạn lên bàn:
“Tôi đi chuẩn bị vũ khí. Dù boss nói không được bắn, nhưng phòng thân vẫn phải có. Cô đừng quên mặc giáp nhẹ Elyse.”
Elyse mỉm cười nhẹ:
“Ừ... tôi sẽ mặc cái áo khoác bằng kevlar kiểu dáng Pháp. Dù có nổ súng, tôi cũng muốn trông thời thượng.”
Scarlette bật cười:
“Thời trang trong tội phạm. Tớ thích cô đấy, Caryn.”
Tiệc mừng nho nhỏ được tổ chức trong một góc căn cứ Westernie, ánh đèn mờ mờ, tiếng nhạc nhẹ, và không khí ấm áp chẳng giống mafia chút nào.
Scarlette không kìm được mà ôm chầm lấy Elyse, mắt ánh lên:
“Hai đứa mình mà hợp tác á? Đừng ai chen vào luôn!! Một đứa súng ngắm, một đứa súng lục cận chiến… Ôi má ơi, tổ hợp chí cốt chính hãng đấy! Nào, nâng ly đi mấy người ơi!!”
Nathan đứng một bên, nhả khói từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, nheo mắt:
“Cụng ly thật à? Ly này Scarlette pha đấy. Chắc lại bỏ chất gây mơn man cho dễ xỉn chơi chơi chứ gì. Uống xong là ai tỉnh nữa... ngủ luôn tới giao kèo mất thôi.”
Scarlette bĩu môi, vẫy tay:
“Mơn man đâu mà mơn man, đồ đáng ghét! Tôi uống trước cho mấy người coi!”
Từ phía sau, Phillips – người yêu của Scarlette, tay vẫn còn dính ít dầu súng vì đang kiểm tra vũ khí, bước tới lắc đầu cười:
“Con bé bông hồng này của tôi... lúc hung hăng bắn người thì không ai bằng, nhưng xong rồi lại ôm đòi cụng ly rượu rẻ...
Đến đây, lại đây với tôi, em gái ngổ ngáo...”
Elyse ngồi tựa vào ghế gỗ, bật cười khi thấy Scarlette chạy đến, hôn vào má Phillips một cái rõ kêu:
“Thôi đi cô gái. Có người yêu rồi thì bám người ta đi, còn bám tôi chi nữa…”
Scarlette lườm lườm:
“Ừ thì... nhưng mà nhớ nha!
Lần sau giao kèo mà không có mặt cô, tôi chán đời không đi luôn á!”
Tiếng cụng ly vang lên.
Ba người – Elyse, Scarlette và Nathan – chạm nhẹ ly với nhau. Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết… đêm mai sẽ là một đêm dài.
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Updated 15 Episodes
Comments
Vicki-ying
I'm hooked! When's the next chapter coming out?
2025-06-13
1