Phía bên kia thành phố Georgina — nơi những ánh đèn không bao giờ tắt, nơi quyền lực được mua bằng máu và lòng trung thành chỉ là một vỏ bọc — Dante đứng trong căn phòng họp ngầm của gia tộc Jacobs.
Anh tựa lưng vào thành ghế, tay xoay xoay chiếc bật lửa bạc có khắc biểu tượng đầu lâu. Vết máu trên tay áo vẫn chưa khô, nhưng hắn chẳng màng.
Trên bàn, tài liệu về vụ trộm bị phá hỏng nằm lăn lóc. Một người đàn ông lớn tuổi, đầu bạc, giọng khàn khàn lên tiếng:
“Dante… ngươi sẽ phải đi gặp người của Westernie.”
Dante ngước mắt lên, ánh nhìn vẫn trầm tĩnh như thường lệ:
“Tên nào à?”
“Không phải ‘tên’... là một cô gái. Tên Elyse Caryn.”
Tay anh khựng lại một nhịp. Chiếc bật lửa rơi xuống bàn lạch cạch. Ánh mắt từ từ trở nên sâu hơn, tối hơn.
“Cô ta…”
Anh nhớ ánh mắt ấy. Mái tóc nâu đen, dáng người thanh mảnh, viên đạn xuyên qua chân tên trùm Charlie. Anh từng nghĩ chỉ là thoáng qua… nhưng hình bóng đó vẫn quẩn quanh trong đầu.
“Khi nào?”
“5 ngày nữa. 20h. Tòa nhà ngoại giao phía Đông, boss Westernie đấy.”
Dante đứng dậy, khoác áo da lên vai.
“Rõ.”
Elyse ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tay ôm cốc trà gừng nóng, chân vẫn còn đau mỏi vì suốt chiều cô gần như không ngơi nghỉ. Ti vi vẫn phát tiếng đều đều, người dẫn chương trình thời sự nữ đọc tin với giọng đầy ngạc nhiên:
“Chiếc nhẫn gia truyền trị giá hơn 300.000 đô của bà Valencia Mycroft đã được tìm thấy lại sáng nay trong căn phòng riêng tại tầng 24 tòa nhà Grand Diamond mà không hề có dấu vết đột nhập hay dấu vân tay đáng ngờ nào...”
Elyse nhướn mày, khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt hờ hững nhìn màn hình:
“Boss làm nhanh phết nhỉ…”
Cô bật cười khẽ, như thể không ngờ mọi thứ đã được xử lý gọn gàng đến vậy. Tên Charlie thì chết, Johnson biến mất khỏi radar, mọi tang vật được hoàn trả — và trên thời sự thì như có phép màu. Không ai biết rằng người thực hiện mọi chuyện... là một cô gái với ánh mắt sắt lạnh và cây súng luôn giấu sau áo khoác đen.
Tiếng điện thoại báo tin nhắn tít một cái. Elyse lười biếng với tay lấy máy.
Dante:
“Cô nhanh thật đấy. Không chừa lại gì cho người khác cả.”
[Tin nhắn tự động xóa trong 15 giây]
Cô nhìn màn hình chằm chằm. Một nụ cười nhẹ kéo nơi khóe môi.
“Thì ra... hắn ở đó.”
Cô xoay nhẹ chiếc chìa khóa, cánh cửa thép mở ra với âm thanh trượt kim loại lạnh lẽo. Căn phòng được chiếu sáng bằng ánh đèn LED trắng, phản chiếu lên những bức tường sơn đen mờ và những giá đỡ vũ khí kiêu hãnh hiện ra như bảo tàng chiến binh thời hiện đại.
Elyse bước vào, ánh mắt lướt qua bản đồ điện tử dán trên bức tường lớn. Hai thành phố — Georgina và Instame — được đánh dấu rõ ràng bằng những chấm đỏ. Khoảng cách: 37km. Không xa, nhưng cũng chẳng gần. Nếu có chuyện xảy ra, ứng phó phải cực kỳ nhanh và chính xác.
Cô nhìn sang bên trái — bộ sưu tập súng mà Boss Westernie đã đích thân chọn và giao cho cô.
15 khẩu súng ngắm tầm xa, được thiết kế riêng để thích ứng với mọi điều kiện thời tiết.
15 khẩu súng trường, đủ loại — từ tấn công tốc độ cao đến hạng nặng.
10 khẩu súng lục, gọn nhẹ, hoàn hảo cho cận chiến.
Bên dưới mỗi loại là hàng loạt hộp đạn riêng biệt — 30 hộp cho mỗi cây, được sắp xếp ngăn nắp theo mã màu.
Cô khẽ chạm tay lên khẩu Black Cinder, một trong những cây súng lục mà cô ưa dùng nhất. Tay cô lướt qua thân súng như đang chạm vào một phần linh hồn của mình.
“Mỗi cây súng… đều là một lần tôi phải sống sót,” — cô lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh như thép.
Cô hít một hơi sâu. Trong phòng đầy mùi kim loại và thuốc súng — thứ mùi mà với người khác có thể ghê rợn, nhưng với cô, đó là mùi của quyền lực và kiểm soát.
Elyse vừa đặt khẩu Black Cinder vào hộp bảo vệ thì tiếng ting từ điện thoại vang lên. Cô thở ra, đặt tay lên tai nghe đồng bộ, bước ra khỏi phòng vũ khí và trở lại căn hộ trên tầng.
Màn hình sáng lên với biểu tượng email mã hóa. Gửi từ: [Boss W.], tiêu đề:
"Nhiệm vụ sắp tới – Tuyệt đối không được thất bại."
[Email nội dung]
“📍 Vị trí định vị: Ngã ba Corwin – khu ngoại ô phía Đông thành phố Instame.
🗓 Thời gian: 5 ngày nữa – 20:00, tại khách sạn Velence Rose.
🎯 Mục tiêu: Gặp mặt và thỏa thuận với phó mafia của phe đối lập – danh tính chưa rõ, nhưng đã từng tham chiến tại vùng Nam Berrix.
🔐 Yêu cầu:
– Cuộc gặp phải diễn ra trơn tru, không được có gián đoạn.
– Elyse, cô là người đại diện. Họ sẽ không muốn thấy Boss.
– Mang theo 3.000 đô tượng trưng và sổ giao kèo ngụy trang trong hộp thuốc.
Dưới dòng đó là một tệp tin đính kèm: [kế hoạch hành động + mật khẩu mở file: GREYHAWK57]
Và rồi… ngay bên dưới, dòng cuối cùng nổi bật bằng chữ đỏ:
⚠️ Trong 12 ngày nữa, nhiệm vụ phụ cần hoàn tất – vô hiệu hóa toàn bộ nhóm đột nhập định phá hoại viện bảo tàng Crown of Art. Chúng dự tính đánh cắp ít nhất 3 bức tranh quý trị giá gần 20 triệu đô.
Cảnh sát vẫn chưa phát hiện. Chúng ta phải xử lý trước khi bọn chúng ra tay.
Tuyệt đối bí mật. Không được để lại dấu vết.
– Boss W.”
Elyse dựa lưng vào tường, mắt vẫn dán vào màn hình sáng xanh của điện thoại. Cô biết, đây không chỉ là một nhiệm vụ. Là một bước ngoặt.
Hai nhiệm vụ — một là giao thiệp ngoại giao, hai là diệt trừ trong bóng tối. Chỉ cần một chút sơ suất, mọi thứ sẽ đổ vỡ.
“5 ngày... rồi 12 ngày... không được phép thất bại.” – cô thì thầm, gõ nhẹ vào màn hình rồi tắt.
Chiếc điện thoại rơi nhẹ xuống bàn. Cô bước tới cửa sổ, nhìn ánh đèn mờ của thành phố
Elyse bước ra từ phòng tắm, mái tóc nâu đen vẫn còn ươn ướt, những giọt nước lăn chậm rãi trên vai cô rồi biến mất dưới lớp áo ngủ mỏng. Cô vừa bước vừa lau tóc, thì đột nhiên—
Tách.
Âm thanh bật lửa vang lên khe khẽ, như thể có người đang châm một điếu thuốc… ở ngay bên ngoài.
Cô khựng lại, ánh mắt sắc bén lập tức liếc về phía ban công. Nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, Elyse mở nhẹ cánh cửa. Gió đêm mơn man thổi vào, se lạnh. Và ở đằng kia… nơi góc xa ban công khu đối diện, một bóng người.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen dài, đội nón đen, đứng tựa lan can, lặng lẽ hút thuốc. Khói trắng bay mờ trong ánh đèn thành phố phía sau. Không nhìn rõ mặt. Nhưng Elyse không cần nhìn rõ — trực giác mách bảo cô đã từng gặp dáng đứng này ở đâu đó.
Cô nhíu mày... nhưng thay vì hành động, cô chỉ nhắm mắt, xoay người lại.
“Không giờ đêm rồi… ai cũng có bí mật để giữ.”
Elyse nhảy lên giường, kéo chăn, để những âm thanh ban nãy biến thành một phần của màn đêm.
Trước khi ngủ, cô rút điện thoại, mở mục tin nhắn, gõ từng dòng:
*“Mẹ... mẹ ngủ chưa á? Con nè ❤️”*
Rồi ấn gửi. Trong lòng chợt dịu đi, dù chỉ một chút. Ở ngoài ban công, người đàn ông vừa dụi tắt điếu thuốc… Dante nhìn đồng hồ rồi quay lưng đi. Gió cuốn theo tàn lửa vừa tắt — và một câu thầm thì không ai nghe được:
“Ngủ ngon, Elyse... mai chúng ta còn gặp lại. Mẹ thì thấy chỉ có ai đó mẹ biết là giỏi nhất thôi à...”
Elyse vờ lảng sang chuyện khác, che đi nét ngại ngùng trong giọng:
“À mẹ ơi… tầm 2 tuần rưỡi nữa, quán café của con sẽ mở rộng thêm á! Làm thêm khu chill riêng có cây xanh, để khách ngồi đọc sách, uống trà... con hi vọng đông khách thêm ấy.”
“Mẹ nhớ coi nha! Nếu khỏe, mẹ tới ủng hộ con nhen!”
Mẹ cô đáp lại với giọng vừa xúc động, vừa đầy kỳ vọng:
“Dĩ nhiên rồi! Mẹ phải khỏe lại để xem con gái mẹ thành công chứ. Mẹ tự hào về con lắm đó, Elyse.”
Trong căn phòng yên tĩnh, Elyse nhìn ra ban công lần nữa — nơi người đàn ông áo đen từng đứng — trống rỗng. Cô nhắm mắt, ôm gối lại, nét cười vẫn còn trên môi. Một ngày dài, rồi một ngày mới đang đến — cùng với cuộc sống hai mặt mà cô lựa chọn.
Trong căn phòng mờ ánh đèn ngủ, Elyse ngáp nhẹ, mệt nhoài sau một ngày dài. Điện thoại vẫn áp bên tai, và mẹ cô ân cần nói, giọng nhỏ nhẹ mà ấm áp như chăn bông ngày đông:
“Thôi, ngủ đi con gái bé bỏng của mẹ... Ngủ ngon nhé, yêu Elyse con yêu.”
Elyse mỉm cười khẽ, như thể quay về thời còn là cô bé con, được mẹ ru ngủ mỗi tối:
“Vâng... chào mẹ. Con ngủ đây, yêu mẹ…”
Cô đặt điện thoại xuống, tắt đèn, kéo chăn lên ngang vai và khép đôi mi xanh lá đậm, thở dài nhẹ nhàng. Thành phố ngoài kia vẫn còn tiếng còi xe rải rác, gió đêm khẽ lùa qua rèm cửa, nhưng với Elyse — mọi thứ lắng lại.
Cùng lúc đó, ở một đầu khác của thành phố Georgina, Dante Greyson vẫn lang thang dưới ánh đèn đường nhợt nhạt. Đôi mắt xám bạc của hắn dõi theo từng góc phố, từng chiếc bóng đổ dưới tường gạch, như một con sói hoang canh giữ lãnh địa.
Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng nhưng không đủ khiến Elyse chậm trễ. Hôm nay cô không đến quán café. Cô đã gửi đơn nghỉ phép từ tối qua — chỉ để tập trung hoàn toàn cho cuộc giao kèo mafia sẽ diễn ra trong 4 ngày nữa. Một bước đi quan trọng, không thể có bất kỳ sai sót nào.
Trong căn phòng được cách âm kỹ càng dưới tầng hầm nhà mình, Elyse buộc tóc cao, khoác lên bộ đồ boxing ôm sát, áo thể thao đen cùng quần tập bó sát, tôn lên từng đường nét mạnh mẽ. Tay cô siết chặt băng quấn, rồi đấm thẳng vào bao cát treo giữa phòng.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng nắm đấm vang vọng. Đôi mắt cô sắc lạnh, tập trung. Không một động tác nào thừa. Mỗi cú đánh mang theo sự chính xác của một sát thủ và cơn thịnh nộ đang ngủ yên.
“Mình sẽ không để ai nghi ngờ năng lực. Dù là phía đối phương... hay chính boss,” cô tự nhủ, rồi tăng tốc.
Trong khi đó, Dante cuối cùng cũng ngủ vùi sau một đêm đi tuần quanh thành phố.
Căn hộ hắn tối, rèm kéo kín, điện thoại im lặng.
Trên bàn cạnh giường, một mảnh giấy vẽ nguệch ngoạc một bản đồ — có dấu chấm đỏ tại khu phố nơi giao kèo sắp tới sẽ diễn ra.
Bên ngoài, thành phố vẫn vận hành như mọi ngày. Nhưng ở nơi nào đó trong lòng bóng tối, hai tâm hồn — một ngọn lửa rực cháy và một kẻ bí ẩn — đang tiến gần nhau từng nhịp thở.
Sau buổi sáng đấm đá đổ mồ hôi, Elyse thả mình vào dòng nước ấm, để cơ thể dịu lại. Tiếng nước chảy róc rách như đang rửa trôi đi bao áp lực của những ngày sắp tới.
Cô khoác lên áo choàng tắm, buộc tóc gọn rồi tiến vào bếp — làm một bữa trưa nhẹ nhàng: bánh mì kẹp bơ béo ngậy và một ly sữa nóng.
"Không cần gì cầu kỳ, miễn là đủ năng lượng và dễ tiêu."
Vừa ngồi xuống, điện thoại rung khẽ — tin nhắn từ Janette:
*“Này! Harrison bảo cậu là hôm nào hẹn ở quán café nha!! Không thì 2 ngày nữa nhé!! Byee\~ 😚☕”*
Elyse vừa nhai miếng bánh, vừa nhìn tin nhắn với ánh mắt lặng lẽ. Một phần trong cô thoáng bối rối, một phần khác lại thấy nhẹ nhõm khi có lý do để từ chối.
“Uhm… nếu mình rảnh nhé… bye.”
Cô thở phào, đặt điện thoại sang một bên và uống một ngụm sữa nóng. Hơi ấm lan ra trong cổ họng, giúp cô trấn tĩnh lại tâm trí.
...13h40…...
Cô quay lại phòng chính, ngồi vào bàn điều khiển nhỏ trong góc. Trước mặt là màn hình lớn hiển thị bản đồ thành phố, camera từ các điểm giám sát bí mật, và một bảng dữ liệu liên tục cập nhật thông tin về mục tiêu của cô:
Người phụ trách chuyển giao trong cuộc giao kèo tới — Sierra, phó mafia bên Ravene Sect.
“Phải biết rõ mọi chuyển động của cô ta. Lịch trình, thói quen, điểm yếu… Không được để bất cứ thứ gì xảy ra ngoài tầm tay.”
Elyse đeo tai nghe, bật micro siêu âm — bắt đầu ghi lại đoạn hội thoại giữa Sierra và một tay trợ lý qua một thiết bị cài ngầm trong khách sạn cao cấp phía Bắc.
Sierra: “Chúng ta sẽ đến sớm hơn 1 ngày. Không tin nổi lũ Westernie đâu.”
Trợ lý: “Còn Elyse Caryn thì sao?”
Sierra: “Con bé đó… tôi nghe nói nó bắn không chệch viên nào. Nhưng yên tâm, tôi có cách khiến nó không nhúc nhích được đâu.”
Elyse nhíu mày.
“Có vẻ họ bắt đầu cảnh giác với mình rồi…”
Cô vặn nhẹ cổ tay, liếc sang bộ súng đang lau dở. Dù gì thì, trò chơi mới chỉ bắt đầu. Và cô — là một quân bài khó đoán trong ván cờ này.
…
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Updated 15 Episodes
Comments
tasha angin
Loving the characters and story development. Keep it up!
2025-06-13
1