Liễu Ni bế Thiệu Huy vào nhà, ánh đèn dầu nhấp nháy nhấp nháy trong đêm. Nhìn dòng máu đỏ khô trên mặt em mình, cô đau xót không thôi. Thiệu Huy trong lòng cô đã sớm ngủ thiếp đi, khuôn mặt non trẻ bình yên sau nổi sợ hãi vừa rồi.
Từ đêm đó, Thiệu Huy giữ trong mình một tâm lý ám ảnh bởi những chuyện xảy ra chỉ duy nhất cậu biết. Liễu Ni cũng không thể hỏi vì không muốn cậu bé phải nhớ lại chuyện đó một lần nào nữa. Cả chuyện đêm hôm đó, cũng dần dần trôi vào dĩ vãng không một ai nhắc tới.
Cho đến vài tháng sau, ở thôn làng bên lại có thêm một vụ án tương tự như vụ án của cậu bé Táng Dương. Lần này cũng là một bé trai tên là A Tuân 9 tuổi bị rạch bụng moi ruột ngay trong một ngôi nhà hoang đã bỏ lâu cách thôn vài cây số. Cho dù người mẹ đơn thân của cậu khẳng định chắc nịch đêm đó hai mẹ con đã nằm ngủ cùng nhau, nửa đêm tỉnh dậy đã không thấy A Tuân đâu . Câu chuyện lần này càng dấy lên làn sóng nghi ngờ lẫn sự chắc nịch vào lời đồn đại truyền nhau về con quỷ đi bắt cóc trẻ em.
Không lâu sau đó, mẹ của A Tuân quá đau khổ vì nỗi đau mất con mà tự tử ở một cây đại cổ thụ gần ngôi nhà hoang đó. Xác bà bị quạ đen xé nát, đến khi dân làng tìm thấy thì chỉ còn một bộ xương dính thịt người còn xót lại.
Tối đến, Liễu Ni ngồi trên giường tre, tay phải cầm một quyển sách thiếu nhi còn tay trái vút nhẹ đầu đứa em nhỏ nằm trên đùi mình đang dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Và rồi công chúa và hoàng tử đoàn tụ với nhau sau hàng triệu năm ánh sáng xa cách, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi..."
Đọc đến trang cuối cùng, cô buông quyển sách xuống rồi cúi xuống nhìn đứa em đã say giấc ngủ, cô kéo chiếc chăn lên đắp kín người cậu bé, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
Đúng lúc này, một cảm giác rợn gáy dấy lên trong cô, cái cảm giác này cứ xuất hiện liên tục sau cái đêm hôm đó.
Liễu Ni cảm giác được rằng có ai đó đang quan sát mọi hành động của mình, đôi mắt đen nhánh nhìn xung quanh ngôi nhà. Cái không khí u ám bao trùm xuống, cô mím môi nhìn cửa sổ đối diện mình,
Cái giác quan nhạy cảm của cô mách bảo rằng, "thứ đó" đang ở ngay đó. Liễu Ni dịch người sát vào Thiệu Huy, bảo hộ tất cả mọi thứ để chắc chắn rằng không gì có thể tổn hại đến em mình.
Đúng lúc này, gió thổi mạnh làm miếng ngỗ bằng một bàn tay ở cửa sổ tróc đối diện tróc ra. Cô sững người nhìn một vật to đen đang nhìn vào từ khe cửa sổ.
Đôi mắt của nó là một màu xanh âm trầm. Thú và người nhìn nhau khoảng vài giây, con thú đó bỗng dưng liếm quanh mồm đó rồi nhảy vụt ra ngoài rồi biến mất.
Liễu Ni lặng thinh nhìn nơi đó rất lâu trong lòng đầy hoài nghi nhưng mau chóng dẹp thắc mắc sang một bên.
Có lẽ chỉ là một con mèo đen thôi nhỉ?
Một tháng sau, lễ hội thường niên của thôn làng luôn được tổ chức vào mùa hạ với mục đích vui chơi giải trí cho dân làng.
Làng sẽ đốt lửa trại ở chính giữa là nơi quây quần tụ họp bên nhau rồi tổ chức những trò chơi nhân gian tạo nên vô vàn tiếng cười đùa ấm cúng.
Liễu Ni dắt tay Thiệu Huy đi ra khỏi nhà, trên mặt cậu là sự vui vẻ hớn hở. Bóng đêm chìm xuống nhưng ánh lửa trại lấn át đi bóng tối hiu quạnh mang lại sự ấm cúng đỏ rực cả một góc trời.
Thiệu Huy ngồi kế bên bạn cùng lứa, kế bên là cô giáo mẫu giáo của thôn. Khi lễ hội chính thức diễn ra, mọi người đều đùa vui với nhau, cùng nhau nhảy những vũ điệu dân tộc rồi chơi những trò chơi dân gian.
Liễu Ni cười đùa không ngớt khi tham gia những trò chơi nhân gian đầy thú vị, nụ cười của một cô bé 15 tuổi đầy hồn nhiên thơ ngây, rất xinh đẹp lại rất trong sáng.
Ở một cái cây phía xa xa, nơi đó có một thiếu niên với đôi mắt xanh không rời khỏi cô bé ấy. Thoáng một cái ngẩn ngơ chìm đắm vào nụ cười của nàng mà không biết mặt của mình đã sớm ửng đỏ.
"Lập Thành" người đó bỗng lên tiếng
"Có mặt" một người máy màu trắng với đôi mắt màu đỏ nhấp nháy đi đến quỳ dưới thân cây
"Thời hạn còn bao lâu nữa"
"Thưa điện hạ, chu kỳ của mặt trăng đang dần yếu đi. Theo lịch đã lên sẵn từ trước khi xuất phát thì đúng 7 ngày nữa chúng ta sẽ nhảy siêu tốc trở lại Thiên Hà Tiên Nữ"
"7 ngày nữa à..." người thiếu niên kia thầm nghĩ, giương mắt nhìn cô gái phía xa xa đang nhảy múa kia.
Liễu Ni vẫn giữ trên môi nụ cười vui vẻ, tay lau những giọt mồ hôi rồi ngồi xuống. Nhìn đồng hồ đã đến giờ Thiệu Huy uống sữa, cô chạy đến gần cô giáo nhờ cô giữ hộ cậu em trai còn mình thì chạy về pha sữa.
Trên đường đi, cô nghe thấy một tiếng kêu gru gru ở trong một con hẻm gần đó. Liễu Ni dừng chân lại nhìn vào lối đi đen phía đó, bóng đèn treo trên cao nhấp nháy nhấp nháy.
Lúc này từ đó bước ra là một con vật cô chưa thấy bao giờ.
Thân người của nó to lớn như một con gấu, ước chừng còn cao hơn cô một chút, cái đuôi và tai lại giống một hồ ly. Khuôn mặt của nó khá đáng sợ vì hai cái răng nanh đanh thép nhe ra đầy dũng mãnh.
Liễu Ni lặng thinh nhìn nó rồi nhìn xuống chân phải của nó, nhíu mày nhìn máu tuôn ra ướt một vùng lông trắng.
Con ngươi màu xanh của con vật ấy nhìn cô gái trước mắt mình, kêu lên vài tiếng rồi từng bước từng bước đến gần cô.
Liễu Ni thấy nó như đang rất đau đớn, nhìn nó đi lại gần mình như tìm sự giúp đỡ thì bản thân lại mềm lòng.
Cô giơ tay khẽ xoa nhẹ đầu của nó, con vật ấy đột nhiên mềm nhũn, có vẻ như ngượng ngùng ngã vào người cô mà làm nũng
Liễu Ni nhìn chân phải đầy máu của nó:
"Phải băng bó vết thương lại cái đã" cô nói thầm với mình
Đôi mắt xanh nhìn cô như hiểu lời cô nói, nó từ từ ngồi dậy.
Liễu Ni một bên dìu nó đi về nhà một cách khó khăn.
"Nào lại đây" cô nàng xoa xoa nhẹ nơi vết thương, khử trùng rồi bắt đầu xử lý.
Con vật kia nhìn cô không rời, khuôn mặt gần nhau như vậy, hơi thở của cô thật thơm, đôi môi nhỏ nhắn đóng mở đóng mở.
Ở khoảng cách gần như vầy làm cho ai đó sôi sục, cảm giác ngượng ngùng tăng lên trong người.
Nó tự nhủ phải kiềm chế lại nhưng cái đuôi sau lưng lại đung đưa biểu hiện sự vui vẻ của mình.
Sau khi làm xong, cô ngước lên nhìn, vì khoảng cách quá gần nên lúc đó đôi môi của cô chạm nhẹ vào miệng của con vật.
Thứ đó sững người, não bộ như đóng băng rồi căng như dây đàn.
Một dòng máu nóng từ lỗ mũi nó chảy ra, cô ngạc nhiên không thôi đưa tay định lau đi thì con vật đó chạy nhanh ra khỏi cửa rồi biến mất dạng.
Liễu Ni ngồi đó khó hiểu nhìn tay mình.
Từ sau hôm đó, cô không còn thấy con vật đó nữa. Mọi chuyện dường như đều êm đềm tốt đẹp.
Vài năm sau cô chuyển lên thành phố với số tiền mà mình làm được cùng tiếng của cha mẹ để lại để lo cho việc học Thiệu Huy.
Thời gian thấm thoát trôi đi, Thiệu Huy đã 17 tuổi trở thành một cậu thanh niên đẹp trai học giỏi.
Còn cô trở thành một cô gái 25 tuổi xinh đẹp dịu dàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó đã 10 năm.
Cô không học đại học mà dành tiền lại cho em trai mình sau này, bản thân thì dừng học sau cấp ba. Bôn ba tìm một công việc làm ổn định ở một thư viện.
Ngày hôm đó trời mưa tầm tã, cô từ thư viện về trên tay xách một bó rau cải ngọt dự định sẽ nấu canh.
Cô đứng đợi đèn đỏ ở góc đường, đôi mắt đen nhánh nhìn những hạt mưa nặng hạt rơi trên đường, đầu óc suy nghĩ miên man một chuyện gì đó cho đến khi đèn dành cho người đi bộ chuyển xanh.
Cô nhấc bước đi sang bên kia đường cùng dòng người tấp nập.
Lúc này cô bị va trúng bởi một người che ô màu đen đi từ phía đối diện, va nhau khá mạnh nên cô mất cân bằng ngã sang một bên.
Người đó nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy cánh tay Liễu Ni giữ cô lại.
"Xin lỗi" người kia lên tiếng, giọng nói trầm ấm hoà vào tiếng mưa rơi
"Không sao" cô đáp rồi nhìn xuống bàn tay to mang bao tay màu trắng như của quân nhân kia.
Người kia gật đầu, tay lập tức buông ra rồi đi lướt qua cô.
Liễu Ni cũng nhanh chóng đi qua đường, lúc này Thiệu Huy gọi điện thoại đến. Sự chú ý của cô chuyển sang cuộc gọi mà không thấy người khi nãy đứng bên kia đường nhìn cô.
Thân người cao lớn khoảng 1m90 nổi bật giữa dòng người, người đó khẽ nâng cây dù cao lên một chút, đôi mắt màu xanh dõi theo hình bóng nhỏ nhắn của Liễu Ni phía xa xa.
"Chào em, Liễu Ni"
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Updated 5 Episodes
Comments