NovelToon NovelToon

Velvet Trigger

Chương 1: Cà phê và đôi mắt lạnh giá

Tiếng chuông gió khẽ leng keng khi cánh cửa quán cà phê “Velvet Bloom” mở ra. Ánh nắng buổi trưa chiếu xiên qua ô cửa kính lớn, rọi vào một bóng dáng cao lớn khoác áo khoác đen. Gã đàn ông ấy bước vào – chậm rãi, không vội, như thể từng bước đều đã được tính toán.

Elyse đang lau chiếc cốc thủy tinh ở quầy, ngẩng lên khi nghe tiếng chuông. Cô thoáng sững người.

Không phải vì gương mặt của người đàn ông đó – nó không quá đặc biệt để khiến ai đó phải khựng lại. Mà là ánh mắt. Lạnh. Sâu. Và sắc như lưỡi dao rạch ngang làn gió mùa hạ.

“Cho tôi một ly espresso, không đường.”

Giọng anh ta trầm thấp, đều đặn như tiếng kim đồng hồ chạy trong phòng kín. Elyse mỉm cười – nụ cười mà ai cũng bảo là dịu dàng, đáng tin cậy. Nhưng phía sau quầy, ngón tay cô khẽ siết lấy chiếc cốc. Ánh mắt đó… không phải của một người bình thường.

Cô xoay người chuẩn bị cà phê. Trong gương, anh ta không rời mắt khỏi cô. Một kẻ quan sát quen tay. Một người nguy hiểm. Dante cầm ly cà phê trên tay. Chạm nhẹ môi vào thành ly. Không một lời cảm ơn, anh quay người rời đi. Chuông gió lại vang khẽ. Elyse đứng lặng vài giây, đôi mắt lấp lánh như có lửa:

“Cà phê đen, không đường. Giống như hắn ta.”

Dante nhận ly cà phê từ tay Elyse, ánh mắt vẫn không rời cô một giây. Anh cầm ly lên, chạm nhẹ môi vào thành ly rồi quay người bước ra khỏi quán. Tiếng chuông gió lại vang lên từng hồi nhỏ, như nhịp đếm của định mệnh.

Đã 9 giờ sáng, quán cà phê Velvet Bloom bắt đầu nhộn nhịp với tiếng nói cười rôm rả của khách. Elyse đứng sau quầy, pha từng ly cà phê một cách điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo. Khách ra vào liên tục, tạo nên dòng chảy nhộn nhịp suốt đến tận 3 giờ chiều.

Sau khi kết thúc ca làm, Elyse rảo bước về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ gọn gàng rồi lại quay trở lại quán cà phê – nơi cô vừa làm việc vừa âm thầm chuẩn bị cho những điều sắp đến. Đến khoảng 8 giờ tối, điện thoại cô reo lên. Đó là cuộc gọi từ boss:

“Elyse, chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ 5 ngày tới. Còn có cuộc họp lúc 8 giờ tối, kéo dài đến 10 giờ. Đừng trễ nhé. Tạm biệt.”

Cúp máy, Elyse cúi đầu một chút, ánh mắt sắc lạnh và quyết đoán. 5 ngày nữa… mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa. Tầm 7 giờ tối, Elyse rời quán cà phê, bước vào một nhà hàng nhỏ gần đó. Cô ngồi xuống, gọi món ăn nhẹ và lặng lẽ ăn trong khi điện thoại trên bàn rung lên. Là cuộc gọi từ mẹ cô.

“Mẹ à, dạo này mẹ có khỏe không?”

“Mẹ vẫn ổn, nhưng bác sĩ nói khoảng 1 tháng nữa, có thể mẹ sẽ được ở bên con…”

Sau cuộc gọi với mẹ, Elyse nhanh chóng rời nhà hàng, bước ra đường phố về phía tòa nhà Grand Diamond – nơi mà boss cô vừa yêu cầu cô có mặt lúc 8 giờ tối để bàn về vụ hợp tác quan trọng.

Ánh đèn thành phố bắt đầu lên, phản chiếu trên mặt kính của tòa nhà cao chọc trời, tạo nên một bầu không khí vừa huyền bí vừa đầy áp lực. Đúng 8 giờ, Elyse bước vào phòng họp, nơi đã có vài gương mặt quen thuộc đang chờ đợi. Boss cô lên tiếng:

“Chúng ta sẽ hợp tác với một bên không ai ngờ tới. Nhiệm vụ sẽ phức tạp, nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng không kém phần lớn lao. Chuẩn bị tinh thần, Elyse.”

Ánh mắt cô lạnh như thép, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách. Cuộc họp kéo dài khoảng hơn một tiếng đồng hồ, bàn về việc hợp tác giữa phe của Elyse – Westernie, và phe mafia Jacobs. Mọi thứ diễn ra tương đối suôn sẻ, những thỏa thuận được đưa ra rõ ràng, đôi bên đều nhìn thấy lợi ích lớn lao từ sự hợp tác này.

Elyse ngồi ngay ngắn bên bàn họp, ánh mắt sắc bén, lặng lẽ gật đầu đồng ý từng điều khoản. Dù chỉ là phó mafia và kiêm thư ký của Westernie, cô hiểu rõ rằng vai trò của mình không chỉ đơn thuần là giúp việc hành chính, mà còn là người giữ lửa cho những kế hoạch lớn của phe.

Boss nhìn cô một cách tin tưởng:

“Elyse, trách nhiệm của em nặng nề hơn rất nhiều so với vẻ ngoài. Hãy chuẩn bị tốt, vì sắp tới sẽ không còn chỗ cho sai sót.”

Cô đáp lại bằng một cái gật đầu cứng cỏi, như lời thề không từ bỏ. Cuộc họp kết thúc, Elyse rời tòa nhà Grand Diamond trong ánh đèn đường mờ ảo. Về đến nhà, cô không nghỉ ngơi mà bắt đầu buổi luyện tập nghiêm túc.

Phòng tập nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị, cô quăng găng boxing lên tay, tung những cú đấm mạnh mẽ, dứt khoát vào bao cát. Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt sắc nét, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ thanh mảnh, khỏe khoắn của cô gái 25 tuổi cao 1m76 này.

Tiếp đó, Elyse nâng tạ 20kg, từng nhịp lên xuống đều chuẩn xác, mạnh mẽ. Mặc dù tập luyện cường độ cao, cô vẫn giữ được vóc dáng thon thả, duyên dáng – vẻ ngoài của một người phụ nữ vừa đầy sức mạnh, vừa cuốn hút. Ánh mắt cô đầy quyết tâm.

Đã hơn 11 giờ đêm, Elyse dần dần buông bỏ mọi suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi nhưng sâu thẳm. Cơn mơ chưa kịp ghé qua thì đồng hồ báo thức 6 giờ sáng reo vang, kéo cô trở lại hiện thực.

“Chẳng phải hôm nay sẽ được nghỉ sao? Sao lại phải vào sớm thế nhỉ?” Elyse lẩm bẩm khi bước ra khỏi giường.

Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu đen – bộ trang phục quen thuộc của một cô chủ quán cà phê.

Trên đường đi, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu qua tán cây, cô dừng lại bất chợt khi thấy một hình ảnh quen thuộc: Dante, đứng ở góc phố, đang xoa đầu một cậu bé mặt mũi cau có vì rơi kem. Ánh mắt Dante mềm mại khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy, làm Elyse cảm thấy lạ lùng nhưng cũng tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Elyse đứng bên lề đường, âm thầm quan sát Dante và cậu bé. Cậu bé bật khóc nức nở, vò đầu bứt tai đòi mua kem mới. Dante thở dài nhẹ, rút ra từ ví tờ hai đô, đưa cho cậu bé:

“Đi mua đi, đừng làm phiền nữa.”

Ánh mắt Elyse khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trong ví Dante có một vật đen nhỏ đeo bên trong – giống như một biểu tượng bí mật, một cái “biệt hiệu” mà những người trong giới mafia dùng để nhận diện lẫn nhau. Cô nhanh chóng giữ bình tĩnh, bước vào quán cà phê và bắt đầu chuẩn bị cà phê cho khách.

Nhưng dù cô cố gắng tập trung, ánh mắt sắt lạnh của Dante vẫn không rời cô nửa bước. Đôi mắt ấy như một con dao sắc bén, quẩn quanh theo từng chuyển động của Elyse, khiến cô không thể không cảm nhận được áp lực vô hình đang bao phủ.

Sau khi phục vụ khách cuối cùng, Elyse nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:

— “Chào Elyse… cảm ơn nhé.”

Cô quay lại và thấy vợ của boss đang mỉm cười với mình. Một người phụ nữ với vẻ ngoài sang trọng, nhẹ nhàng nhưng lại toát ra khí chất không thể nhầm lẫn.

Elyse chợt nhớ ra, dạo gần đây vợ boss cô thường giả làm bác sĩ để dễ dàng tiếp cận các nơi, nhưng thực chất vẫn là một phần không thể thiếu trong đường dây mafia của họ.

Đồng hồ điểm 9 giờ 30 phút sáng, Elyse rời quán cà phê, trên đường đi thăm mẹ. Cô bước vào chiếc Lamborghini màu đen bóng loáng, một chiếc xe mà ít người dám cầm lái trừ những người trong giới.

Trên phố, nhiều chàng trai không ngần ngại liếc nhìn, kèm theo những tiếng huýt sáo thả thính. Elyse chỉ mỉm cười lạnh lùng, không để ý, bởi trong lòng cô đang bận rộn với những suy nghĩ về nhiệm vụ sắp tới và mẹ mình. Elyse bước vào tòa nhà, bấm thang máy lên tầng 5. Khi cửa thang máy mở ra, cô bước đến phòng 5.3 – nơi mẹ cô đang nằm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Mẹ cô nhẹ nhàng mỉm cười, giọng dịu dàng vang lên:

“À… Elyse của mẹ…”

Elyse cũng mỉm cười, nhưng lòng trào dâng bao nỗi nhớ thương. Cô quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay mẹ và không kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi – như một đứa trẻ lâu ngày không được bên mẹ. Khoảnh khắc ấy, mọi khó khăn, áp lực đều lùi lại phía sau, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn bó sâu sắc giữa hai người.

Elyse lấy từ túi ra một bó hoa hồng đỏ tươi, nhẹ nhàng đặt lên bàn gần giường bệnh. Mùi hương hoa lan tỏa, khiến gương mặt mẹ cô rạng rỡ hơn đôi chút.

“Mẹ vẫn thích hoa hồng mà, phải không?” – cô hỏi khẽ, như lời thì thầm dịu dàng.

Rồi cô rót một tách trà ấm, bước lại bên cửa sổ hứng chút nắng nhẹ buổi sáng trước khi đưa đến mời mẹ:

“Uống chút trà cho ấm lòng nhé mẹ.”

Sau vài phút yên lặng, Elyse nhẹ nhàng hỏi:

“Mẹ… bác sĩ ở đây ổn không ạ?”

Mẹ cô cười khẽ, đôi mắt ánh lên nét trìu mến lẫn chút u buồn:

“Haha… ở đây quá là tuyệt vời rồi. Ôi, Elyse… mẹ xin lỗi vì đã phiền con bởi căn bệnh quái ác này… Hy vọng con tha lỗi…”

Nghe đến đó, Elyse bước đến bên giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ. Cô đưa tay kia vuốt lên mu bàn tay mẹ, nhẹ nhàng xuýt xoa – y hệt như cách mẹ từng làm mỗi khi cô bệnh lúc bé.

“Mẹ à… đừng nói vậy… nếu không có mẹ, con đã không là con hôm nay rồi…”

Giọng Elyse khẽ run, nhưng đầy chân thành và yêu thương. Mẹ nghiêng đầu nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng chiều:

“Dạo này… quán cà phê mà hồi nhỏ con muốn có sao rồi nhỉ? Mẹ khỏe là mẹ sẽ ghé thăm đó… haha, không biết khi nào mới có dịp…”

Elyse cười nhẹ, khẽ đưa tách trà lên môi mẹ, rồi trả lời với một chút tinh nghịch trong giọng nói:

“À… cũng đông lắm mẹ, tầm được 500 khách gì đó ạ.”

Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết con số đó chỉ khoảng hơn 400 người. Dẫu vậy, Elyse không muốn mẹ lo, không muốn bà thấy mình vất vả hay áp lực.

Mẹ khẽ nhắm mắt nhấp ngụm trà, rồi cười:

“À Elyse… đừng dối mẹ vậy chứ… mẹ biết con lắm mà…”

Elyse sững người một chút, rồi bật cười khẽ, cúi đầu như đứa trẻ bị bắt quả tang:

“Haha… vâng… con chỉ muốn mẹ vui… nên…”

Mẹ nhẹ nhàng siết tay cô:

“Con gái mẹ mạnh mẽ lắm… nhưng đừng quên rằng, dù có là đứa trẻ hậu đậu hay chủ quán cà phê, thì con vẫn là Elyse bé bỏng của mẹ.”

Chuông điện thoại bỗng vang lên trong túi Elyse, cắt ngang khoảnh khắc ấm áp giữa cô và mẹ.

“Ôi… con xin phép ra ngoài xíu ạ.” — cô nói nhẹ, đứng dậy bước ra ngoài hành lang.

Trong phòng, mẹ Elyse lặng lẽ nhìn theo bóng lưng con gái khuất dần sau cánh cửa. Bà chậm rãi ngồi dậy, đưa tách trà lên môi, ánh mắt xa xăm:

“Nhớ hồi nào con bé hay chê trà đắng… Giờ lại hay uống thế… thay đổi nhanh thật.”

Bên ngoài hành lang bệnh viện, Elyse áp điện thoại lên tai.

“Alo?”

Đầu dây bên kia là giọng nói hồ hởi của Janette – đồng nghiệp kiêm bạn thân ở quán cà phê:

“Ôi Elyse!! Tớ mới gặp Harrison ý!! Cậu ấy giờ đẹp lắm á!”

Elyse chớp mắt. Tên ấy… Harrison. Cùng bàn năm lớp 12. Anh chàng luôn mang theo chiếc máy ảnh cũ, từng nói muốn chụp nụ cười của cô mỗi ngày cho đến khi tốt nghiệp. Giờ… lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở thành phố.

Cô khẽ mím môi, giọng đều và bình thản:

“Ừm… vâng, có gì tớ gọi cậu sau nhé. Giờ bận rồi… tạm biệt.”

Cúp máy, Elyse cất điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu rồi quay lại phòng, nhưng trong lòng như vừa có một vết gợn nhỏ trôi qua – không rõ là ký ức, cảm xúc, hay chỉ đơn thuần là… bất ngờ.

Chương 2: Kỷ niệm và công việc

Elyse vừa bước vào lại phòng thì mẹ cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng xen chút tò mò:

“Sao thế con? Đồng nghiệp phàn nàn lương hay gì à?”

Elyse bật cười, đặt điện thoại xuống bàn:

“Không phải ạ… đồng nghiệp con thôi ạ… thông báo là bạn ấy gặp được bạn cùng bàn với con năm lớp 12 á. Mẹ nhớ không mẹ?”

Mẹ cô chớp mắt rồi phá lên cười nhẹ, bàn tay khẽ đặt lên tấm chăn:

“Ôi ôi, mẹ nhớ! Thằng bé ấy giờ nổi tiếng lắm… Harrison Kella… khôi ngô tuấn tú. Nhìn đôi mắt là biết người có tâm hồn nghệ sĩ.”

Elyse khẽ mỉm cười. Có lẽ cô không muốn nghĩ nhiều đến người đã là quá khứ – nhưng cũng không thể phủ nhận có chút gì đó thoáng qua lòng.

Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa nhẹ.

Cộc… cộc… Một bác sĩ bước vào với bảng theo dõi trên tay, mỉm cười chuyên nghiệp:

“Xin phép kiểm tra một chút nhé, bà Kathy.”

Sau vài thao tác đo đạc, ông gật đầu hài lòng:

“Hơi thở bình thường nhé bà Kathy. Nếu duy trì ổn định thế này thì tầm 2 tuần nữa, bệnh sẽ khả quan hơn nhiều. Bà có thể đi lại nhẹ, nhưng nhớ hạn chế ăn các món khó tiêu hoặc gây khó chịu.”

Mẹ Elyse gật đầu cảm ơn, rồi quay sang nhìn con gái:

“Nghe chưa con? Hai tuần nữa là mẹ sẽ ghé quán cà phê của Elyse. Nhất định phải uống món trà con pha hôm nay nữa đó nha!”

Elyse không nói gì, chỉ cười – một nụ cười dịu dàng, ấm áp, nhưng mắt cô như long lanh ánh nước.

Kim đồng hồ chỉ gần đến giờ làm chiều, Elyse nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhạt dần len vào khe rèm. Cô đứng dậy, khẽ siết tay mẹ:

“Con đến giờ phải về quán rồi ạ. Tối con gọi cho mẹ nhé?”

Mẹ cô gật đầu, rồi nghiêng người hôn nhẹ lên má Elyse, sau đó đặt một cái hôn nữa lên mái tóc nâu đen mềm mượt:

“Đi làm vui vẻ nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe… và đừng quên mỉm cười với khách hàng. Đôi mắt xanh lá của con cười lên là đẹp nhất thế gian đấy.”

Elyse mỉm cười, ánh mắt ánh lên nét yêu thương và biết ơn. Cô cúi xuống ôm mẹ thật chặt – như một đứa trẻ không muốn rời vòng tay ấm áp.

“Con yêu mẹ.”

“Mẹ cũng yêu Elyse…”

Cánh cửa phòng khẽ đóng lại. Tiếng giày cao gót của Elyse vang nhẹ giữa hành lang dài vắng lặng, nhịp bước đều đặn nhưng chất chứa cảm xúc, dường như mỗi tiếng “cốc cốc” đều hòa vào những suy nghĩ miên man trong cô – về mẹ, về quá khứ… và cả những bí mật đang đợi cô ở thế giới ngầm khi màn đêm buông xuống.

Bước ra khỏi bệnh viện, Elyse nheo mắt nhìn ánh nắng giữa trưa phản chiếu trên lớp sơn bóng loáng của chiếc Lamborghini đen. Cô ngồi vào ghế lái, khẽ thở ra và khởi động xe. Đường phố tấp nập, nhưng trong đầu cô chỉ còn văng vẳng tiếng mẹ, tiếng chăn mền xào xạc và mùi trà còn vương nơi cổ tay áo.

Về đến nhà, Elyse vội vàng tắm rửa, thay chiếc váy linen trắng phối tạp dề đen, tóc búi cao gọn gàng, tô chút son nhẹ rồi rời đi.

Ca trưa tại quán café bắt đầu từ 14h, nhưng vì hôm nay là dịp đặc biệt – quán kỷ niệm ba năm mở cửa – nên Elyse cố gắng làm tròn ca đến tận 15h.

Cô mỉm cười, pha cà phê, bày bánh, dọn bàn, đón khách — mọi thứ đều đều mà quen thuộc. Có điều ánh mắt cô vẫn thỉnh thoảng lướt nhìn cửa kính, như thể… đang chờ điều gì đó.

Cuối cùng, kim đồng hồ điểm 15h. Elyse chào các nhân viên khác, dặn dò vài câu rồi rời quán. Khi cô về tới nhà, đồng hồ chỉ đúng 16h12.

Tháo giày, Elyse thả người xuống sofa thì điện thoại rung lên — tin nhắn từ Janette.

Janette: “Elyse ơi! Tớ và Harrison đang đi chơi nè hehe 🍃🎡 Tụi tớ vừa tới công viên, Harrison bảo chỗ này lên hình đẹp cực luôn!!”

Dưới tin nhắn là một tấm ảnh: Janette cười toe trong váy hoa, đứng cạnh một Harrison cao ráo với chiếc máy ảnh trên tay. Nụ cười anh vẫn vậy – nhẹ và có hồn – như năm lớp 12.

Elyse nhìn chăm chú một lúc. Không nhắn lại. Không biểu cảm.

Chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn và ngả đầu ra sau, nhắm mắt, để bản thân trôi theo vài dòng suy nghĩ lặng lẽ…

Nhưng rồi Elyse chợt mở mắt, nhìn về phía điện thoại nằm lặng lẽ trên bàn. Cô khẽ thở ra — dù bận đến đâu, không trả lời thì cũng… kỳ thật.

Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, Elyse gõ nhanh:

“Ôi... vui vậy kìa! Đi vui vẻ nhé... hôm nay tớ bận lắm. Bye.”

Cô nhấn gửi rồi đặt điện thoại sang một bên, bước vào bếp. Trong căn hộ yên ắng, Elyse chuẩn bị bữa tối cho mình: cơm trắng, cá áp chảo với sốt chanh bơ, và một ít salad thanh đạm. Cô ăn không vội, vừa ăn vừa lặng lẽ nghĩ – về mẹ, về quán, về Harrison… và hơn hết, là nhiệm vụ sắp tới.

5 ngày nữa, boss từng nói.

Nhưng còn tối nay, 20h, là một nhiệm vụ nhỏ – bảo vệ những người vô tội khỏi một vụ thanh trừng sắp diễn ra trong thế giới ngầm.

Rửa chén xong, đồng hồ đã chỉ 19h20. Elyse buộc tóc lại, lau khô tay rồi đứng trước gương.

Từ một Elyse với mái tóc xõa mềm, váy đơn giản và gương mặt hiền lành của một chủ quán café – trong vài phút sau, cô sẽ hóa thân thành Phó mafia Westernie – người phụ nữ lạnh lùng, dứt khoát, và không bao giờ run sợ khi cầm súng.

Elyse đứng lặng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ. Ánh đèn vàng hắt lên làn da mịn màng và ánh mắt trầm tĩnh đến đáng sợ.

Cô khoác lên người chiếc áo khoác đen dài, chất liệu vải nhẹ nhưng bên trong được thiết kế đặc biệt để giấu vũ khí. Tay cô nhẹ nhàng kéo khóa chiếc crop top trắng ôm sát, để lộ vòng eo gọn gàng nhưng săn chắc.

Cô cúi xuống, mở chiếc hộc bí mật dưới gầm bàn — lôi ra một khẩu pistol Beretta đã được gắn ống giảm thanh. Cẩn thận kiểm tra đạn, Elyse đặt nó vào ngăn giấu trong áo khoác, chạm tay vào con dao nhỏ được gắn sát hông phải.

Chiếc quần đen bó giúp cô di chuyển nhanh gọn, gọn gàng đến từng bước. Elyse xỏ vào đôi boots đế thấp, chỉnh lại cổ tay áo, hất tóc ra sau và nhìn chính mình trong gương:

Một ánh nhìn sắc như dao – không còn là cô gái với ánh mắt biết cười nơi quán café nữa.

Giờ đây, là Elyse – cánh tay phải của mafia Westernie.

Cô bấm mở điện thoại, xem lại địa điểm nhiệm vụ: Khu thương mại QL4, tầng hầm bãi giữ xe – 20:00.

Vừa lúc đó, đồng hồ chỉ 19h35. Elyse rời nhà, bước vào chiếc Lamborghini đen, động cơ rền lên một tiếng trầm như tiếng gầm của con thú săn mồi.

...19:40…...

Chiếc Lamborghini lao vút qua những con phố bắt đầu lên đèn. Bầu trời tối dần, thành phố chìm trong ánh sáng vàng hắt ra từ các tòa cao ốc.

Elyse đưa mắt liếc qua màn hình định vị. Một chấm đỏ đang nhấp nháy trên bản đồ – vị trí bọn trộm xuất hiện lần cuối cùng. Theo tin tình báo, chúng vừa chôm một chiếc ví hàng limited trị giá 10.000 đô, gắn hạt ruby thật, tại trung tâm thương mại Palace Destern – một nơi mà kể cả mafia cũng phải kiêng nể vì độ an ninh.

“Gan chúng to thật...” – Elyse thầm nghĩ, tay siết nhẹ vô lăng.

Còn 17km nữa. Cô tăng tốc.

“17 cây số? Quá dễ. 20 phút là xử lý xong nếu không có gì cản trở…”

Đôi mắt xanh lục ánh lên sự tập trung lạnh lùng. Gió lùa qua khe cửa kính hé mở, tóc cô bay nhẹ. Trong đầu cô, từng chi tiết về mục tiêu được tái hiện rõ ràng – số lượng tên trộm, đặc điểm nhận dạng, cả thói quen trốn chạy của chúng.

Chúng không chỉ trộm tiền. Chúng đang “thử lửa” thế giới ngầm. Và điều đó – không thể tha thứ.

Bóng đen lay động trên bức tường, dài ngoằng như con rắn độc đang chờ mồi.

“AI ĐẤY?” – tên trùm lạnh lùng hét lên, giọng gằn như sấm.

Bỗng, Elyse từ bóng tối bước ra, ánh mắt sắc lẹm như dao:

“Là tôi, Elyse. Elyse Caryn.”

Tên trùm giận dữ không kịp nghĩ, vung gậy bóng chày đánh thẳng vào cô.

Cô nhẹ nhàng né sang bên, chỉ để gậy quất trúng không khí.

“ANH EMM! BẮT NÓ!” hắn la lớn.

Như đàn ong vỡ tổ, cả nhóm trộm lao tới, mỗi tên như một cơn lốc hung hãn.

Elyse tay rút súng, ngón trỏ siết cò… nhưng chưa bắn, cô đã dùng sức bật nhảy, xoay người, đá bay một tên lao tới.

Tiếng va chạm, tiếng la hét, những bước chân gấp gáp vang lên trong không gian tối ẩm.

Elyse di chuyển nhanh như bóng ma, vừa đánh, vừa né tránh từng đòn tấn công thô bạo.

Viên đạn từ khẩu Beretta nổ vang, xuyên thẳng vào cổ trùm – Charlie – người đứng đầu băng trộm.

Hắn ta lảo đảo, tay cố níu lấy cổ nhưng máu tuôn ra nhanh khiến gã choáng váng.

Giọng boss vang qua bộ đàm:

“Tốt lắm, giết Charlie đấy... Hắn ta giữ ví kìa... Cẩn thận nhé... Hắn có dao găm.”

Elyse không chần chừ.

Cô hít một hơi sâu, mắt lạnh như băng, nhắm mục tiêu từng chuyển động của Charlie.

Viên đạn thứ hai cắt ngang gân chân hắn, khiến gã gục xuống đau đớn.

Ngay lập tức, viên đạn thứ ba găm vào tay phải – nơi hắn đang cầm con dao găm.

Charlie rít lên đầy đau đớn, súng rớt khỏi tay, hắn gục hẳn.

Xung quanh tiếng la hét vang lên, nhưng Elyse vẫn lạnh lùng, thần tốc.

Charlie cầm lấy cổ tay mình, rít lên đau đớn khi cố với về khẩu súng văng ra cách đó chừng mười phân. Ánh mắt hắn loé lên tia hung tợn... nhưng chưa kịp chạm đến thứ vũ khí chết người, một tiếng đoàng vang lên.

Viên đạn ghim thẳng vào trán hắn. Hắn đổ gục như một con rối đứt dây. Elyse không chớp mắt. Cô thở nhẹ, hạ súng xuống, đôi mắt xanh lá đậm như đóng băng trong đêm. Mùi thuốc súng hòa cùng mùi mồ hôi và rượu cũ khiến không gian căn hầm càng thêm ngột ngạt.

Ở góc phòng, Johnson — kẻ mới vào nghề — ngồi thu mình, run rẩy. Bàn tay hắn lấm lem, ôm lấy đầu gối. Nỗi sợ lộ rõ qua đôi mắt ươn ướt và làn da tái mét.

Elyse bước lại gần. Gót giày cô vang đều, từng bước một, như tiếng đồng hồ điểm lùi giây cuối cùng cho sinh mạng của hắn.

“C-Chị ơi… em… em không biết gì đâu… em bị kéo vào… em chỉ—”

Cạch.

Tiếng lên nòng lạnh lẽo. Không cần thêm một lời.

Đoàng.

Tiếng súng dội lại giữa bức tường bê tông. Johnson gục xuống, không kịp nói nốt lời biện minh.

Elyse xoay người lại, rút chiếc khăn trong túi áo khoác lau nòng súng, bình thản như thể vừa kết thúc một phiên làm việc ở quán café.

Tay cô mở thiết bị liên lạc:

“Boss. Mục tiêu đã xử lý xong. Tổng cộng ba xác. Đang kiểm tra ví và đồ vật lấy trộm.”

“Tốt. Gửi báo cáo chi tiết. Đêm nay cô làm tốt, Elyse.”

Cô đứng dậy, ánh mắt lạnh tanh nhìn qua đống hỗn độn của tiền mặt, túi xách hàng hiệu, chai rượu lăn lóc.

“Cuộc sống này...”— Elyse nhếch môi — “Có tẻ nhạt không à?”

Cô nhìn đồng hồ. Vẫn còn hai giờ nữa trước khi đến giữa khuya…

Elyse bước qua từng xác người nằm bất động, cúi thấp để kiểm tra những ngóc ngách trong căn hầm ẩm thấp và bừa bộn. Đôi mắt như mắt mèo trong bóng tối — lạnh lùng, quan sát sắc bén đến từng chi tiết.

Cô cúi xuống một chiếc vali giấu sau thùng gỗ mục. Cạch — ổ khóa được cạy bằng lưỡi dao mỏng từ trong áo khoác.

Mắt cô hơi nheo lại.

Một chiếc nhẫn — không phải hàng thường — là nhẫn của phú quý bà Valencia Mycroft, chủ tịch chuỗi đá quý nổi tiếng, sống ở tầng cao nhất toà nhà Grand Diamond. Trên thân nhẫn là viên kim cương tím cực hiếm, cắt kiểu hình giọt lệ, lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ.

“Ba trăm nghìn đô,” Elyse lẩm bẩm. “Và chưa kể chiếc ví đính ruby…”

Cô liếc sang góc phòng, nơi một hộp gỗ nhỏ bị phủ bởi áo khoác rách nát. Mở ra — chiếc ví limited, ánh ruby thật khảm nổi trên da thuộc cao cấp, vẫn chưa mất đi vẻ sang trọng.

“Tụi này thật sự không biết mình vừa trộm ai rồi,”— cô nhếch mép lạnh lẽo, đặt hai món đồ vào túi bảo mật riêng trong áo khoác.

Cô mở máy liên lạc:

“Boss. Chúng có giữ nhẫn của Valencia và chiếc ví ruby. Tôi mang về.”

“Tốt. Cẩn thận trên đường. Đừng để bị theo dõi.”

“Rõ.”

Cô đứng dậy, cẩn thận che dấu hiện trường, lấy tay bật lửa đốt vài tờ tiền mục nát và giấy tờ giả mạo. Ánh lửa lấp loé, chiếu lên gương mặt xinh đẹp nhưng sắc như dao của cô.

Một bóng đêm lướt nhanh ra khỏi căn hầm. Gió đêm se lạnh. Elyse bước nhanh ra ngoài, không ngoái đầu lại.

Elyse mở cửa xe, tiếng bíp vang lên nhẹ nhàng trong màn đêm. Cô bước nhanh, ánh mắt vẫn liếc về phía sau, cẩn trọng như một con báo không bao giờ tin hoàn toàn vào sự yên lặng.

Lạch cạch... lạch cạch...

Tiếng kim loại vang lên trên tấm thép sau nhà kho khiến cô khựng lại, ngón tay đã đặt trên khẩu súng giấu trong áo khoác. Cô quay ngoắt lại, mắt đảo qua từng góc tối.

Không ai cả.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi khói nhàn nhạt... nhưng rồi im ắng lại trở về, chỉ còn tiếng gió và nhịp tim cô chậm rãi.

“Ảo giác à?” Elyse lẩm bẩm. Cô bước vào xe, khởi động, và phóng nhanh vào màn đêm, hướng về trụ sở bí mật phía Tây thành phố — nơi cô không chỉ là phó mafia mà còn là điệp viên ngầm bảo vệ những người vô tội khỏi bóng tối của thế giới ngầm.

Nhưng cô không hay biết...

Trong căn hầm cũ, một bóng người lặng lẽ bước ra từ góc tường khuất sáng. Bộ áo choàng đen thấm nhẹ máu từ sàn, dáng cao ráo, gương mặt lạnh tanh. Là Dante.

Anh quỳ xuống bên xác tên trùm, lặng lẽ móc ra một chiếc bật lửa bạc khắc biểu tượng hình rồng đen cuộn quanh đóa hồng — biểu tượng của tổ chức mà chỉ những ai trong giới mafia thực sự mới biết đến.

“Tội... ngu xuẩn.” — anh lẩm bẩm. Một mồi lửa thắp lên, ném vào vũng xăng nhỏ đã đổ sẵn. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng mọi dấu vết, xác người, và cả tội lỗi.

Anh quay đi, để lại ngọn lửa đỏ phản chiếu trong mắt.

Trên tay anh, vẫn còn vệt máu tươi — nhưng vẻ mặt thì bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dưới ánh đèn vàng mờ của hành lang dài, tiếng giày cao gót của Elyse vang vọng đều đặn. Các thành viên đội Westernie — từ lính mới đến tay súng kỳ cựu — đều cúi đầu khi cô đi ngang qua. Họ biết rõ: đây không phải là một người phụ nữ bình thường. Cô là phó mafia, là người mà ngay cả boss cũng phải đánh giá cao.

Cô gõ cửa cạch cạch — hai nhịp, dứt khoát.

Giọng boss trầm ấm vang lên từ bên trong:

“Mời vào.”

Cánh cửa bật mở. Elyse bước vào, tay cầm một chiếc vali màu đen, viền bạc. Cô đặt nó lên bàn, đẩy nhẹ về phía boss.

“Boss… tôi xin gửi những món này… tổng trị giá 310,000 đô.”

Boss — một người đàn ông dáng cao, tóc muối tiêu, nụ cười không bao giờ hiện rõ — mở vali. Ánh sáng phản chiếu từ viên ruby, chiếc nhẫn vàng trắng đính kim cương, và cả chiếc ví limited khiến căn phòng như rực rỡ lên đôi chút.

Ông không nói gì, chỉ đóng vali lại, ngón tay gõ nhịp trên nắp:

“Tốt lắm… Elyse Caryn. Cô vẫn giữ phong độ.”

Cô cúi đầu:

“Tôi xin phép rời.”

Boss mỉm cười nhẹ:

“Khoan đã… 5 ngày tới, cô sẽ phải đi cùng tôi tới buổi thương thuyết với Jacobs ở biên giới phía Đông. Chuẩn bị tinh thần đi, cô sẽ gặp người của gia tộc đó…”

Elyse dừng bước… trái tim khựng lại một nhịp.

“Dante. Gia tộc Jacobs. Là hắn sao?

Cô không quay đầu lại, chỉ đáp nhỏ:

“Rõ, thưa boss.”

Rồi cô rời khỏi căn phòng, tiếng cửa đóng lại cạch một cái như dấu chấm hết cho một nhiệm vụ — nhưng mở ra một ván cờ mới… nơi người đối diện không còn là kẻ xa lạ, mà là người đã từng lặng lẽ nhìn mình trong đêm.

Chương 3: Phía bên kia tấm màn

Phía bên kia thành phố Georgina — nơi những ánh đèn không bao giờ tắt, nơi quyền lực được mua bằng máu và lòng trung thành chỉ là một vỏ bọc — Dante đứng trong căn phòng họp ngầm của gia tộc Jacobs.

Anh tựa lưng vào thành ghế, tay xoay xoay chiếc bật lửa bạc có khắc biểu tượng đầu lâu. Vết máu trên tay áo vẫn chưa khô, nhưng hắn chẳng màng.

Trên bàn, tài liệu về vụ trộm bị phá hỏng nằm lăn lóc. Một người đàn ông lớn tuổi, đầu bạc, giọng khàn khàn lên tiếng:

“Dante… ngươi sẽ phải đi gặp người của Westernie.”

Dante ngước mắt lên, ánh nhìn vẫn trầm tĩnh như thường lệ:

“Tên nào à?”

“Không phải ‘tên’... là một cô gái. Tên Elyse Caryn.”

Tay anh khựng lại một nhịp. Chiếc bật lửa rơi xuống bàn lạch cạch. Ánh mắt từ từ trở nên sâu hơn, tối hơn.

“Cô ta…”

Anh nhớ ánh mắt ấy. Mái tóc nâu đen, dáng người thanh mảnh, viên đạn xuyên qua chân tên trùm Charlie. Anh từng nghĩ chỉ là thoáng qua… nhưng hình bóng đó vẫn quẩn quanh trong đầu.

“Khi nào?”

“5 ngày nữa. 20h. Tòa nhà ngoại giao phía Đông, boss Westernie đấy.”

Dante đứng dậy, khoác áo da lên vai.

“Rõ.”

Elyse ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tay ôm cốc trà gừng nóng, chân vẫn còn đau mỏi vì suốt chiều cô gần như không ngơi nghỉ. Ti vi vẫn phát tiếng đều đều, người dẫn chương trình thời sự nữ đọc tin với giọng đầy ngạc nhiên:

“Chiếc nhẫn gia truyền trị giá hơn 300.000 đô của bà Valencia Mycroft đã được tìm thấy lại sáng nay trong căn phòng riêng tại tầng 24 tòa nhà Grand Diamond mà không hề có dấu vết đột nhập hay dấu vân tay đáng ngờ nào...”

Elyse nhướn mày, khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt hờ hững nhìn màn hình:

“Boss làm nhanh phết nhỉ…”

Cô bật cười khẽ, như thể không ngờ mọi thứ đã được xử lý gọn gàng đến vậy. Tên Charlie thì chết, Johnson biến mất khỏi radar, mọi tang vật được hoàn trả — và trên thời sự thì như có phép màu. Không ai biết rằng người thực hiện mọi chuyện... là một cô gái với ánh mắt sắt lạnh và cây súng luôn giấu sau áo khoác đen.

Tiếng điện thoại báo tin nhắn tít một cái. Elyse lười biếng với tay lấy máy.

Dante:

“Cô nhanh thật đấy. Không chừa lại gì cho người khác cả.”

[Tin nhắn tự động xóa trong 15 giây]

Cô nhìn màn hình chằm chằm. Một nụ cười nhẹ kéo nơi khóe môi.

“Thì ra... hắn ở đó.”

Cô xoay nhẹ chiếc chìa khóa, cánh cửa thép mở ra với âm thanh trượt kim loại lạnh lẽo. Căn phòng được chiếu sáng bằng ánh đèn LED trắng, phản chiếu lên những bức tường sơn đen mờ và những giá đỡ vũ khí kiêu hãnh hiện ra như bảo tàng chiến binh thời hiện đại.

Elyse bước vào, ánh mắt lướt qua bản đồ điện tử dán trên bức tường lớn. Hai thành phố — Georgina và Instame — được đánh dấu rõ ràng bằng những chấm đỏ. Khoảng cách: 37km. Không xa, nhưng cũng chẳng gần. Nếu có chuyện xảy ra, ứng phó phải cực kỳ nhanh và chính xác.

Cô nhìn sang bên trái — bộ sưu tập súng mà Boss Westernie đã đích thân chọn và giao cho cô.

15 khẩu súng ngắm tầm xa, được thiết kế riêng để thích ứng với mọi điều kiện thời tiết.

15 khẩu súng trường, đủ loại — từ tấn công tốc độ cao đến hạng nặng.

10 khẩu súng lục, gọn nhẹ, hoàn hảo cho cận chiến.

Bên dưới mỗi loại là hàng loạt hộp đạn riêng biệt — 30 hộp cho mỗi cây, được sắp xếp ngăn nắp theo mã màu.

Cô khẽ chạm tay lên khẩu Black Cinder, một trong những cây súng lục mà cô ưa dùng nhất. Tay cô lướt qua thân súng như đang chạm vào một phần linh hồn của mình.

“Mỗi cây súng… đều là một lần tôi phải sống sót,” — cô lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh như thép.

Cô hít một hơi sâu. Trong phòng đầy mùi kim loại và thuốc súng — thứ mùi mà với người khác có thể ghê rợn, nhưng với cô, đó là mùi của quyền lực và kiểm soát.

Elyse vừa đặt khẩu Black Cinder vào hộp bảo vệ thì tiếng ting từ điện thoại vang lên. Cô thở ra, đặt tay lên tai nghe đồng bộ, bước ra khỏi phòng vũ khí và trở lại căn hộ trên tầng.

Màn hình sáng lên với biểu tượng email mã hóa. Gửi từ: [Boss W.], tiêu đề:

"Nhiệm vụ sắp tới – Tuyệt đối không được thất bại."

[Email nội dung]

“📍 Vị trí định vị: Ngã ba Corwin – khu ngoại ô phía Đông thành phố Instame.

🗓 Thời gian: 5 ngày nữa – 20:00, tại khách sạn Velence Rose.

🎯 Mục tiêu: Gặp mặt và thỏa thuận với phó mafia của phe đối lập – danh tính chưa rõ, nhưng đã từng tham chiến tại vùng Nam Berrix.

🔐 Yêu cầu:

– Cuộc gặp phải diễn ra trơn tru, không được có gián đoạn.

– Elyse, cô là người đại diện. Họ sẽ không muốn thấy Boss.

– Mang theo 3.000 đô tượng trưng và sổ giao kèo ngụy trang trong hộp thuốc.

Dưới dòng đó là một tệp tin đính kèm: [kế hoạch hành động + mật khẩu mở file: GREYHAWK57]

Và rồi… ngay bên dưới, dòng cuối cùng nổi bật bằng chữ đỏ:

⚠️ Trong 12 ngày nữa, nhiệm vụ phụ cần hoàn tất – vô hiệu hóa toàn bộ nhóm đột nhập định phá hoại viện bảo tàng Crown of Art. Chúng dự tính đánh cắp ít nhất 3 bức tranh quý trị giá gần 20 triệu đô.

Cảnh sát vẫn chưa phát hiện. Chúng ta phải xử lý trước khi bọn chúng ra tay.

Tuyệt đối bí mật. Không được để lại dấu vết.

– Boss W.”

Elyse dựa lưng vào tường, mắt vẫn dán vào màn hình sáng xanh của điện thoại. Cô biết, đây không chỉ là một nhiệm vụ. Là một bước ngoặt.

Hai nhiệm vụ — một là giao thiệp ngoại giao, hai là diệt trừ trong bóng tối. Chỉ cần một chút sơ suất, mọi thứ sẽ đổ vỡ.

“5 ngày... rồi 12 ngày... không được phép thất bại.” – cô thì thầm, gõ nhẹ vào màn hình rồi tắt.

Chiếc điện thoại rơi nhẹ xuống bàn. Cô bước tới cửa sổ, nhìn ánh đèn mờ của thành phố

Elyse bước ra từ phòng tắm, mái tóc nâu đen vẫn còn ươn ướt, những giọt nước lăn chậm rãi trên vai cô rồi biến mất dưới lớp áo ngủ mỏng. Cô vừa bước vừa lau tóc, thì đột nhiên—

Tách.

Âm thanh bật lửa vang lên khe khẽ, như thể có người đang châm một điếu thuốc… ở ngay bên ngoài.

Cô khựng lại, ánh mắt sắc bén lập tức liếc về phía ban công. Nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, Elyse mở nhẹ cánh cửa. Gió đêm mơn man thổi vào, se lạnh. Và ở đằng kia… nơi góc xa ban công khu đối diện, một bóng người.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen dài, đội nón đen, đứng tựa lan can, lặng lẽ hút thuốc. Khói trắng bay mờ trong ánh đèn thành phố phía sau. Không nhìn rõ mặt. Nhưng Elyse không cần nhìn rõ — trực giác mách bảo cô đã từng gặp dáng đứng này ở đâu đó.

Cô nhíu mày... nhưng thay vì hành động, cô chỉ nhắm mắt, xoay người lại.

“Không giờ đêm rồi… ai cũng có bí mật để giữ.”

Elyse nhảy lên giường, kéo chăn, để những âm thanh ban nãy biến thành một phần của màn đêm.

Trước khi ngủ, cô rút điện thoại, mở mục tin nhắn, gõ từng dòng:

*“Mẹ... mẹ ngủ chưa á? Con nè ❤️”*

Rồi ấn gửi. Trong lòng chợt dịu đi, dù chỉ một chút. Ở ngoài ban công, người đàn ông vừa dụi tắt điếu thuốc… Dante nhìn đồng hồ rồi quay lưng đi. Gió cuốn theo tàn lửa vừa tắt — và một câu thầm thì không ai nghe được:

“Ngủ ngon, Elyse... mai chúng ta còn gặp lại. Mẹ thì thấy chỉ có ai đó mẹ biết là giỏi nhất thôi à...”

Elyse vờ lảng sang chuyện khác, che đi nét ngại ngùng trong giọng:

“À mẹ ơi… tầm 2 tuần rưỡi nữa, quán café của con sẽ mở rộng thêm á! Làm thêm khu chill riêng có cây xanh, để khách ngồi đọc sách, uống trà... con hi vọng đông khách thêm ấy.”

“Mẹ nhớ coi nha! Nếu khỏe, mẹ tới ủng hộ con nhen!”

Mẹ cô đáp lại với giọng vừa xúc động, vừa đầy kỳ vọng:

“Dĩ nhiên rồi! Mẹ phải khỏe lại để xem con gái mẹ thành công chứ. Mẹ tự hào về con lắm đó, Elyse.”

Trong căn phòng yên tĩnh, Elyse nhìn ra ban công lần nữa — nơi người đàn ông áo đen từng đứng — trống rỗng. Cô nhắm mắt, ôm gối lại, nét cười vẫn còn trên môi. Một ngày dài, rồi một ngày mới đang đến — cùng với cuộc sống hai mặt mà cô lựa chọn.

Trong căn phòng mờ ánh đèn ngủ, Elyse ngáp nhẹ, mệt nhoài sau một ngày dài. Điện thoại vẫn áp bên tai, và mẹ cô ân cần nói, giọng nhỏ nhẹ mà ấm áp như chăn bông ngày đông:

“Thôi, ngủ đi con gái bé bỏng của mẹ... Ngủ ngon nhé, yêu Elyse con yêu.”

Elyse mỉm cười khẽ, như thể quay về thời còn là cô bé con, được mẹ ru ngủ mỗi tối:

“Vâng... chào mẹ. Con ngủ đây, yêu mẹ…”

Cô đặt điện thoại xuống, tắt đèn, kéo chăn lên ngang vai và khép đôi mi xanh lá đậm, thở dài nhẹ nhàng. Thành phố ngoài kia vẫn còn tiếng còi xe rải rác, gió đêm khẽ lùa qua rèm cửa, nhưng với Elyse — mọi thứ lắng lại.

Cùng lúc đó, ở một đầu khác của thành phố Georgina, Dante Greyson vẫn lang thang dưới ánh đèn đường nhợt nhạt. Đôi mắt xám bạc của hắn dõi theo từng góc phố, từng chiếc bóng đổ dưới tường gạch, như một con sói hoang canh giữ lãnh địa.

Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng nhưng không đủ khiến Elyse chậm trễ. Hôm nay cô không đến quán café. Cô đã gửi đơn nghỉ phép từ tối qua — chỉ để tập trung hoàn toàn cho cuộc giao kèo mafia sẽ diễn ra trong 4 ngày nữa. Một bước đi quan trọng, không thể có bất kỳ sai sót nào.

Trong căn phòng được cách âm kỹ càng dưới tầng hầm nhà mình, Elyse buộc tóc cao, khoác lên bộ đồ boxing ôm sát, áo thể thao đen cùng quần tập bó sát, tôn lên từng đường nét mạnh mẽ. Tay cô siết chặt băng quấn, rồi đấm thẳng vào bao cát treo giữa phòng.

Bịch! Bịch! Bịch!

Tiếng nắm đấm vang vọng. Đôi mắt cô sắc lạnh, tập trung. Không một động tác nào thừa. Mỗi cú đánh mang theo sự chính xác của một sát thủ và cơn thịnh nộ đang ngủ yên.

“Mình sẽ không để ai nghi ngờ năng lực. Dù là phía đối phương... hay chính boss,” cô tự nhủ, rồi tăng tốc.

Trong khi đó, Dante cuối cùng cũng ngủ vùi sau một đêm đi tuần quanh thành phố.

Căn hộ hắn tối, rèm kéo kín, điện thoại im lặng.

Trên bàn cạnh giường, một mảnh giấy vẽ nguệch ngoạc một bản đồ — có dấu chấm đỏ tại khu phố nơi giao kèo sắp tới sẽ diễn ra.

Bên ngoài, thành phố vẫn vận hành như mọi ngày. Nhưng ở nơi nào đó trong lòng bóng tối, hai tâm hồn — một ngọn lửa rực cháy và một kẻ bí ẩn — đang tiến gần nhau từng nhịp thở.

Sau buổi sáng đấm đá đổ mồ hôi, Elyse thả mình vào dòng nước ấm, để cơ thể dịu lại. Tiếng nước chảy róc rách như đang rửa trôi đi bao áp lực của những ngày sắp tới.

Cô khoác lên áo choàng tắm, buộc tóc gọn rồi tiến vào bếp — làm một bữa trưa nhẹ nhàng: bánh mì kẹp bơ béo ngậy và một ly sữa nóng.

"Không cần gì cầu kỳ, miễn là đủ năng lượng và dễ tiêu."

Vừa ngồi xuống, điện thoại rung khẽ — tin nhắn từ Janette:

*“Này! Harrison bảo cậu là hôm nào hẹn ở quán café nha!! Không thì 2 ngày nữa nhé!! Byee\~ 😚☕”*

Elyse vừa nhai miếng bánh, vừa nhìn tin nhắn với ánh mắt lặng lẽ. Một phần trong cô thoáng bối rối, một phần khác lại thấy nhẹ nhõm khi có lý do để từ chối.

“Uhm… nếu mình rảnh nhé… bye.”

Cô thở phào, đặt điện thoại sang một bên và uống một ngụm sữa nóng. Hơi ấm lan ra trong cổ họng, giúp cô trấn tĩnh lại tâm trí.

...13h40…...

Cô quay lại phòng chính, ngồi vào bàn điều khiển nhỏ trong góc. Trước mặt là màn hình lớn hiển thị bản đồ thành phố, camera từ các điểm giám sát bí mật, và một bảng dữ liệu liên tục cập nhật thông tin về mục tiêu của cô:

Người phụ trách chuyển giao trong cuộc giao kèo tới — Sierra, phó mafia bên Ravene Sect.

“Phải biết rõ mọi chuyển động của cô ta. Lịch trình, thói quen, điểm yếu… Không được để bất cứ thứ gì xảy ra ngoài tầm tay.”

Elyse đeo tai nghe, bật micro siêu âm — bắt đầu ghi lại đoạn hội thoại giữa Sierra và một tay trợ lý qua một thiết bị cài ngầm trong khách sạn cao cấp phía Bắc.

Sierra: “Chúng ta sẽ đến sớm hơn 1 ngày. Không tin nổi lũ Westernie đâu.”

Trợ lý: “Còn Elyse Caryn thì sao?”

Sierra: “Con bé đó… tôi nghe nói nó bắn không chệch viên nào. Nhưng yên tâm, tôi có cách khiến nó không nhúc nhích được đâu.”

Elyse nhíu mày.

“Có vẻ họ bắt đầu cảnh giác với mình rồi…”

Cô vặn nhẹ cổ tay, liếc sang bộ súng đang lau dở. Dù gì thì, trò chơi mới chỉ bắt đầu. Và cô — là một quân bài khó đoán trong ván cờ này.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play